Anh Tiến kể chuyện Lập nghe….
Vũng Tàu sáng nay gió lớn quá, sóng bạc. Người ta cứ vu cho biển, nào đẹp dịu dàng như cô gái, nào khó tính như một bà già. Mấy anh “nghệ” thì rắc rối nhất, mượn biển nói đủ chuyện mộng mơ như chích choè cái. Nhưng anh Sơn thì đàn ông hơn.
Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi
Tôi xô biển lại, sóng về đâu…
Anh chỉ mong viết được như anh Sơn, vậy mà có lần anh ấy nói, chỉ mong viết được bài ”Bằng lòng đi em về với quê anh…” của Tiến. Chả biết anh ấy nói có thật không. Bọn ta như lũ leo núi. Thằng này ghen với thằng kia. Mà ngọn núi thì vẫn thế, chẳng bao giờ quan tâm đến cao thấp. Mà biển kia cũng vậy, chẳng bao giờ quan tâm mình xấu đẹp hay bạc bẽo.
Thực ra, chúng ta còn “trần gian” lắm. Mấy chục triệu năm nay chúng ta đã đánh mất con mắt thứ ba tuyệt vời. Cái tai thứ ba thính hơn tai chó.
Ngày anh ở rừng, trong cơn sốt rét mê mệt, có lần anh nghe được tiếng thì thầm ngoài vũ trụ, anh nhìn thấy màu núi rừng Trường sơn. Lạ lắm. Trước kia, anh có đọc đâu đó về chuyện này, tưởng là chuyện bịa. Ngẫm lại chính mình, làm sao có thể cõng trên lưng con bé múa to đùng của đoàn, nhảy vượt qua vách hào giao thông cao bằng đầu mình, chạy như điên vì sợ đạn bắn. Chuyện này ,cả đoàn anh bây giờ còn nhắc…